TUỔI 25 - ĐỪNG CHẾT NHƯ MỘT BẢN SAO

Cấp 3 là những năm tháng đẹp nhất cuộc đời, đúng theo cái lý mà nhiều người cho rằng nó sẽ mãi khắc ghi khi mai sau lớn lên. Nếu bạn cho rằng thầy cô quá hắc ám, bạn sẽ thấy boss sau này là một quỷ vương thực sự. Đây là khoảng thời gian bạn không phải lo toan nhiều thứ. Học là điều bạn cần tập trung duy nhất. Cuộc sống ra sao thì mặc kệ, suy nghĩ chi cho nhiều, cho mệt, cho mất chất xám. Chỉ cần hạng cao trong trường là đủ để được mọi người ngưỡng mộ. Tôi đã sống như bao người khác. Không lâu sau, tôi cực khổ trải qua một kì thi mà thế gian cho rằng đây là cột mốc đánh dấu bước ngoặc mỗi người.
Thi đại học.

 
 
Khi biết rằng bạn bè mình vào những ngôi trường danh tiếng, làm những nghề cực hot lúc bấy giờ. Tôi rất mong muốn được như họ. Nhưng may mắn không mỉm cười với tôi, ngôi trường yêu dấu mà biết bao lớp thế hệ trẻ mong muốn vào đã vuột khỏi tầm tay. Tôi vào một ngôi trường mà thậm chí tôi còn không hiểu rõ về nó. Cảm giác. Cái cảm giác lúc đó thật đáng sợ. Cảm giác bị cô lập bởi bạn bè những buổi họp lớp, cảm giác bị nhìn nhận thấp kém từ gia đình họ hàng, cảm giác cực kì tự ti từ sâu thẳm trái tim.
Lên đại học, nỗi sợ khác biệt ngày càng lớn trong tôi. Tôi tham gia tất cả hội thảo mà các bạn khác tham gia. Mặc đồ xì tai y như những đứa nhà giàu. Lên mạng tìm thông tin ca sĩ đang hot để có thể tham gia những buổi tranh luận với bạn bè. Tôi học thuộc lòng kiến thức mà chẳng hiểu nổi một chữ trong đó. Tôi không muốn cảm giác đó quay lại lần nữa. Tôi không dám tách biệt đám đông. Tôi không dám là chính tôi nữa.
Một người thầy, người bạn, người anh hỏi tôi rằng:” Ước mơ của em là gì?”

 

Tôi thực sự không biết trả lời. Tôi nói đại rằng muốn trở thành người giàu có, danh tiếng, địa vị.
Em có nghĩ rằng bạn em làm được điều đó không?
Em không chắc, khó nói trước được lắm anh.
Vậy tại sao em sống theo cách tụi nó đang sống.
Em không muốn bị khác biệt, kì thị.
Em biết không? Tất cả người chết đều giống nhau, không còn sợ bị kì thị.
 
Tôi khá sốc. Hàng đêm, tôi vắt tay lên trán suy nghĩ về câu nói ấy mãi. Có lẽ thân tôi sống nhưng hồn đã chết. Tôi không có mục đích sống, tôi không có ước mơ, tôi không có định hướng cuộc đời, tôi đã sống cuộc đời của người khác, tôi đang cố trở thành người khác…

Đến một ngày nào đó bạn sẽ nhận ra, mình không muốn đi trên con đường này nữa. Bạn không còn muốn thân thiết với đám bạn cũ xấu tính. Không còn những ngày tháng biến mình để làm trò vui người khác. Bạn tìm lại giấc mơ đã ngủ quên từ lâu. Hồi nhỏ mình rất thích hát, một mực sau này trở thành ca sĩ cơ mà. Khi xưa nhà mình nghèo khó không có tiền chữa bệnh, bạn quyết tâm sau này trở thành bác sĩ để chữa trị miễn phí cho người nghèo. Là gì cũng được, hãy khép đôi mi lại, hồi tưởng bản thân còn nhỏ. Hãy nhớ lại khung cảnh ấy, câu nói ấy, cảm xúc ấy. Từng chút, từng chút một…

 

… Giờ thì thức dậy với con người mới đi. Bạn không còn là bản sao nữa. Bạn không cần phải làm vui lòng một ai cả. Bạn là chính bạn. Bạn là đứa trẻ biết khát khao, biết hi vọng. Khi vấp ngã bạn khóc nhưng lại đứng lên đi tiếp. Khi mệt bạn ngủ ngon như không có ngày mai. Khi khỏe mạnh bạn lao vào công việc với những gì mình có. Hãy đứng dậy và đi đi. Người khác chết ở tuổi 25 chứ không phải bạn. Hãy hồi sinh như một con phượng hoàng và bắt đâu cuộc sống mới.
Hãy sống một cuộc đời như mình mong muốn. 
Minh Phúc

Bài viết cùng loại

Bình luận