NHỮNG TỪ NGỮ GIỚI HẠN CUỘC SỐNG

Chúa trời tạo ra con người, cho họ ngôn ngữ để giao tiếp và suy nghĩ, đặt họ trong các thung lũng chân núi. Ông ban cho họ cuộc sống và quan sát mỗi ngày với hi vọng họ sẽ phát triển tột bậc.
Nhưng thời gian trôi qua, con người vẫn không phát triển.
Họ không vượt qua được thung lũng, không dám trèo lên ngọn núi. Mắt họ không hề nhìn lên trời và tự hỏi có thứ gì khác ngoài những dãy núi cao sừng sững.
Và rồi họ già đi
Chúa trời bèn quyết định tìm ra nguyên nhân chuyện gì đang xảy ra
Ông cải trang thành một người lữ hành xa hương. Khi mặt trời sắp xuống núi, ông gặp người dân ở đó.
Chúa trời ca ngợi một cuộc sống tươi đẹp ngay phía trên suờn núi, nơi có đồng bằng và cỏ cây mát rượi, và hỏi:
- Có ai muốn tôi dẫn lên đó không? Mọi người sẽ thấy những người khác sống trên đó như thế nào.
- Nhưng bây giờ trễ rồi – một giọng nói cất lên
- Vậy thì leo lên đỉnh núi xem thế giới cũng được!
- Đã trễ quá rồi, chúng tôi không còn năng lượng nữa…
- Nhìn bầu trời kìa – người lữ hành tức giận – tôi sẽ kể cho mấy ông nghe về cuộc sống trên thiên đường

 

Tất cả mọi người lại đồng thanh:
- Đã trễ lắm rồi mà, tụi tôi còn sức đâu mà hiểu câu chuyện của ông…
Người lữ hành hết sức buồn bã. Ông quyết định làm điều gì đó vực dậy tinh thần mọi người.
- Vậy hát một bài đi! – Ông cất giọng bắt đầu hát, nhưng mọi người nhận thấy mặt trời đã gần lặn hẳn.
- Trời đã tối rồi - họ nói – đã đến giờ đi ngủ - và rồi chui vào trong lều. Người lữ hành hét lên:
- Này, cuộc sống vẫn cứ tiếp tục trôi. Làm gì có thành tựu nào là muộn màng chứ!
Nhưng không một ai trả lời. Cuối cùng, Chúa trời quyết định.
- Ta sẽ lấy đi tất cả từ ngữ giới hạn của loài người: “quá trễ, không thể, bất khả thi, quá khó,…” mà thay vào đó họ phải nhận ra rằng: Không có gì là quá muộn, bởi vì điều đó không phải là kết thúc mà là bắt đầu! Đoạn, ông chờ đến khi trời sáng xem liệu mọi người có theo ông lên đỉnh núi không?
 
Theo các bạn, mọi người có theo người lữ hành lên đỉnh núi không?
Nguồn: inspirational stories

Bài viết cùng loại

Bình luận