Những câu chuyện nhỏ. (P1)

Có những thứ rất nhỏ nhặt vẫn diễn ra xung quanh chúng ta mỗi ngày. Nhưng từ những điều nhỏ bé ấy ta rút ra được những thứ lớn lao hơn.

1.Người bán sữa bò rong.

Người bán sữa bò rong vừa đi vừa rao: “ 1 chai 3 đồng, 3 chai 10 đồng đây”. Có một vị khách nghe vậy liền mua 1 chai với giá 3 đồng. Sau đó ông ta tiếp tục quay lại mua 2 lần nữa, mỗi lần 1 chai giá 3 đồng. Vị khách này mừng thầm trong bụng: “ Mình mua như vậy 3 chai chỉ có chín đồng, vậy là có lời rồi”. Còn anh bán sữa cũng mừng thầm trong bụng: “Từ ngày mình rao như vậy số người mua 3 chai sữa cũng nhiều hơn”.

Câu chuyện cho ta thấy một điều có những lúc bạn tự cho mình khôn ngoan nhưng sự thật thì chưa chắc như vậy.

 

Người bán sữa bò rong( internet)

 
2.Chiếc lọ thủy tinh.

Khi ta đặt một lọ thủy tinh trên bàn và đổ đầy sữa vào nó, thì thứ mọi người nhìn thấy là sữa. Tương tự khi ta đổ đầy dầu ăn vào lọ thì thứ mọi người nhìn thấy sẽ là dầu. Còn khi ta không đổ gì vào chai thì nó liền trở về cái vẻ ban sơ thuở ban đầu. Vậy nên, mỗi người chúng ta đừng để bản thân bị biến chất bởi những thứ xa hoa phù phiếm hay những bon chen đua đòi. Hãy sống thanh khiết và trong trẻo như chiếc chai thủy tinh nguyên gốc, không bị lấp đầy bởi những mưu cầu vật chất tầm thường.
 

Những lọ thủy tinh( Internet)

 
3.Phú ông tuyển vợ.

Có một vị phú ông nọ vô cùng giàu có tổ chức một cuộc thi tuyển vợ. Sau nhiều ngày lựa chọn cuối cùng ông đã chọn ra ba người xinh đẹp nhất. Sau đó ông liền đưa cho mỗi nàng 1000 lượng vàng yêu cầu các nàng mua thứ gì đó có thể lấp đầy căn phòng.

Nàng thứ nhất mua cả vườn hoa nhưng chỉ lấp đầy 1/2 căn phòng.

Nàng thứ hai mua rất nhiều bóng bay nhưng cũng chỉ lấp đầy 3/4 căn phòng.

Nàng thứ ba chọn mua một cây nến và đốt lên. Cả căn phòng liền tràn ngập ánh sáng.

Bài học rút ra từ câu chuyện này là hãy mở rộng đầu óc, suy nghĩ sáng tạo vượt ra khỏi những gò bó khuôn khổ để có thể chạm đến nhu cầu thực sự của khách hàng.
 

Phú ông tuyển vợ( Internet)

 
 
4.Kẻ ăn mày.

Có một tên ăn mày nọ đến Vương phủ xin ăn. Tiểu Vương thấy hắn tội nghiệp mỗi ngày đều cho hắn 10 đồng. Cứ đều đặn như vậy từ ngày này sang ngày khác.

Cho đến một ngày số tiền được cho bỗng nhiên giảm xuống chỉ còn 5 đồng. Tên ăn mày vô cùng thắc mắc liền tìm tiểu Vương để hỏi. Tiểu Vương bèn trả lời anh ta vừa mới cưới vợ. Không ngờ tên ăn mày nghe vậy liền nổi cơn tam bành xông vào đánh Tiểu Vương: “Vì sao ngươi dám đem tiền của ta cho người khác?”

Câu chuyện cho thấy sự vô lí và trơ trẽn của kẻ tiểu nhân sau khi được người khác giúp đỡ. Lòng tốt nếu cho đi quá thường xuyên sẽ khiến người nhận cho là “lẽ đương nhiên” và dần thiếu đi sự tôn trọng. Vì thế, nếu muốn giúp người, xin hãy cho họ cần câu và dạy cách câu cá, thay vì cho họ cá miễn phí từ ngày này qua ngày khác.
 

Tên ăn mày( Internet)

 
 
Tịnh Yên ( Theo Yan)

Bài viết cùng loại

Bình luận