Những điều ý nghĩa từ cuộc sống

Cuộc đời tôi luôn ngập tràn những giây phút vui vẻ và thú vị. Đó như thể một cuốn tiểu thuyết mà câu kết thúc một chương luôn là: “Đoán xem điều gì sẽ xảy ra tiếp theo”. Thế đấy, luôn đầy bí ẩn và những bất ngờ thú vị. Có điều… dường như tôi chưa bao giờ tìm được một giây phút hay kỷ niệm nào đặc biệt ý nghĩa để khắc vào tim mình.

Vào một ngày tháng Bảy ẩm ướt, ô-tô của tôi bị hư tại St. Joseph, Michigan và tôi không hề biết rằng mình sắp trải qua một khoảnh khắc thật sâu sắc.

Đúng bảy tuần trước đó, tôi rời Michigan, từ bỏ một công việc vô nghĩa để bắt đầu một cuộc sống mới, một sự nghiệp mới ở Colorado. Tận đáy lòng, tôi cảm thấy đây là cơ hội để được sống cho chính mình, thực hiện ước mơ được làm việc cùng những đứa trẻ ở Hiệp Hội Thanh Niên Cơ Đốc ở Colorado Springs.

Thế nhưng mong ước đó không bao giờ thành hiện thực. Thay vào đó, tôi bị ốm hết bảy tuần để rồi phải đối diện với sự thật: Độ cao của vùng này không thích hợp với căn bệnh hen suyễn của tôi. Vậy là tôi buộc phải rời bỏ cuộc sống đầy thú vị như trong mơ của mình và đành trở về nhà ở Michigan, trở lại với tình trạng hai mươi sáu tuổi – độc thân – thất nghiệp – sống chung với bố mẹ và không biết mình sẽ làm gì.
 


Vậy nên chặng đường 1.400 dặm trở về Michigan khi đó thực quá là kinh khủng với tôi. Tôi cô đơn, buồn bã, thất vọng, lại thêm tình trạng ốm đau, khó thở, nhức đầu xen lẫn buồn ngủ do tác dụng phụ của thuốc. Tôi đến biên giới Michigan vào lúc 10 giờ tối, thuê một căn phòng trọ để nghỉ ngơi tại thị trấn St. Joseph và lăn ra ngủ. Lúc đó tôi không hề để ý rằng quạt xả khói trong xe của mình vẫn còn hoạt động.

Sáng hôm sau, tôi không tài nào khởi động máy xe được. Giây phút ấy, tôi chỉ muốn khóc, muốn hét lên thật to. Bảy tuần – sau bảy tuần ốm đau, căng thẳng và rã rời, giờ đến lượt chiếc xe của tôi “giở chứng”. Tôi chỉ muốn về nhà. Về nhà mà thôi. Nhưng tôi lại kẹt ở đây, mệt mỏi vì lái xe, bức bối vì vuột mất cơ hội quan trọng trong đời mình và giận dữ với cả thế giới. Thật may là lúc bấy giờ, chẳng hiểu sao tôi lại nghĩ đến câu “Chúa không bao giờ cho chúng ta gặp những gì chúng ta không giải quyết nổi”, vậy nên tôi phải hành động thôi.

Tôi liên hệ với một đại lý xe gần đó, nhờ họ đưa xe tôi về trạm sửa chữa. Suốt hai tiếng đồng hồ ngồi đợi lấy xe, tôi có dịp trò chuyện với một người phụ nữ lớn tuổi ngồi cách tôi vài chiếc ghế.

– Cháu đang chờ sửa xe à? – Bà bắt đầu với giọng rất quan tâm, nét mặt thân thiện đã hằn vài nếp nhăn, dấu chứng của sự thông thái, ấm áp của một người mẹ.

– Vâng, – tôi đáp và thở dài. – Xe cháu đột nhiên lại “giở chứng”.

Nói rồi tôi ngả lưng ra sau ghế, tựa đầu vào bức tường trống phía sau và nhìn chăm chăm lên những ngọn đèn mờ mờ trên trần nhà, tự hỏi mình còn phải ngồi ở đây thêm bao lâu nữa.

Chính vào giây phút bất ngờ, kỳ lạ đó, khoảnh khắc đặc biệt của đời tôi xảy đến. Mọi chuyện bắt đầu khi người phụ nữ tốt bụng và tôi trò chuyện. Bà hỏi xe tôi bị làm sao và tôi kể lại toàn bộ câu chuyện. Rồi chúng tôi nói về những thứ mà bạn vẫn nói với người lạ ở nơi công cộng như thời tiết, địa điểm ăn uống… Câu chuyện của chúng tôi cứ thế chuyển từ những đề tài chung chung sang các vấn đề riêng tư hơn như cuộc sống riêng, mối quan hệ với gia đình, tình hình người thân,…

Câu chuyện đang dang dở thi viên quản lý đến báo với người phụ nữ:

– Thưa bà, xe của bà đã xong rồi ạ!

– Ồ, cảm ơn anh. – Bà vừa nói vừa đứng dậy.

Tôi mỉm cười chào bà, chúc bà gặp nhiều may mắn. Nhưng khi vừa định quay lưng đi, bà ngần ngừ một chút rồi quay lại nói với tôi.

– Cháu biết không, cô phải nói với cháu điều này, – bà nói với vẻ mặt nghiêm túc thấy rõ. Vẻ tươi sáng trong đôimắt xanh lơ của bà hơi sa xuống một chút khi bà thoáng nhìn xuống sàn nhà, rồi bà ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt tôi. – Con gái của cô mất cách đây vài năm và đến bây giờ cô vẫn còn chưa nguôi ngoai được. Nhưng thỉnh thoảng cô vẫn gặp một ai đó gợi nhớ đến con gái mình, và hôm nay, cháu đã làm cô nhớ đến nó rất nhiều.

Bà mỉm cười mà mắt ngấn lệ, nói tiếp:

– Cô tin rằng thỉnh thoảng Chúa đã cho ta gặp những người khiến cô nhớ đến con bé, để cô thấy rằng nó vẫn luôn ở bên cô và cô có thể vượt qua chuyện này. Cô rất vui vì đã nói chuyện với cháu hôm nay. – Một nụ cười chân thành tỏa khắp gương mặt bà. – Khi về tới nhà, cô muốn cháu hãy ôm hôn bố mẹ mình. Họ rất may mắn vì vẫn còn có cháu đấy.

Nước mắt dâng tràn, tôi chỉ lắp bắp được vài lời:

– Ôi Chúa ơi, cảm ơn bà!

Tôi ngồi phịch xuống, bối rối và lòng tràn ngập cảm xúc. Những gì người phụ nữ ấy nói, về cô con gái quá cố và lời nhắn nhủ chân tình đã khiến tôi vô cùng cảm động. Bình thường tôi là người hay che đậy tình cảm của mình, nhưng hôm nay tôi đã đứng dậy và ôm lấy bà:

– Cháu cũng rất vui khi được nói chuyện với cô.

Vài tiếng sau đó, tôi về đến ngõ nhà bố mẹ. Mẹ tôi xuất hiện với nụ cười rộng mở, trìu mến và ôm chầm lấy tôi, cái ôm chứa đầy yêu thương và ấm áp mà chỉ có người mẹ mới có. Tôi đã về nhà. Tôi ôm lấy mẹ với tất cả sức lực của mình. Kể từ ngày đó, tôi không bao giờ tự hỏi vì sao những điều tệ hại, điên rồ, vui nhộn hay thậm chí là vô nghĩa lại xảy đến với mình. Và càng không bao giờ tự hỏi “Tại sao lại là mình?” mỗi khi xe hư.

Bài viết cùng loại

Bình luận