Con đường trường tôi.

Có những thứ đừng nên thay đổi…

 
Khi còn là một con bé sinh viên năm nhất, mỗi lần vào đi bộ vào vào trường chỉ than phiền “ Đường gì mà dài, đi bộ mỏi chân quá “.

Sang năm hai “ Đường tự nhiên sao ngắn đi nhiều rồi “.

Sang năm ba “ Con đường trường mình đẹp quá “.

Sang năm tư “ Con đường trường mình yên tĩnh và bình yên quá”.

Mỗi lần tan trường đã không còn cảm giác vội vội vàng vàng mà chạy về như trước nữa. Bây giờ chỉ muốn thả bước chân thật chậm trên con đường quen thuộc , ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, thu hết nó vào trong tim và trong tâm trí.


 
Con-duong-truong-toi-1

Con đường trường tôi (Nguồn: youtube).
 

Từng cơn gió mơn man khuôn mặt, thổi tung mái tóc buông dài.

Tiếng lá cây xào xạt trong gió.

Những tia nắng xuyên qua tàn cây, nhảy múa trên vai áo.

Tâm trạng cũng tự nhiên tốt hơn.

Bất chợt trong lòng có chút sợ hãi...

Không phải bản thân sợ sau này không có cơ hội để đi trên con đường này nữa mà là sợ sau này bản thân sẽ không còn đơn thuần để cảm nhận những thứ giản dị như vậy.

Kết thúc đời sinh viên cũng là lúc bước chân vào dòng đời xô bồ. Liệu có mấy ai giữ được sự ngây thơ, vô tư của ngày trước.

Cảm giác bình yên ngàn năm vẫn có nhưng tâm con người lại không thể mãi giữ được sự đơn sơ như ban đầu để cảm nhận được.


 
Con-duong-truong-toi-2
 
Sau bao năm mỗi người có còn giữ được bản chất thanh sạch như ban đầu (Nguồn : hoahongmagic )
 

Liệu sao này khi trở về vẫn bước trên con đường trường tôi nhưng liệu có còn cảm thấy yên bình như bây giờ.

Con người ai cũng sẽ thay đổi nhưng chỉ mong sự thay đổi đó không khiến con người mất đi những bản chất đơn sơ nhất của mình mà thôi

>> Gửi những ngày tháng sắp qua

 
Tịnh Yên.
 

Bài viết cùng loại

Bình luận