CAFE VÀ CUỘC SỐNG

Ngồi café cuối tuần thật là thú “dzị”. Tôi thường chọn một quán café thân quen vào ngày nghỉ để cảm nhận cuộc sống. Đi café với bạn bè thì nhiều rồi, mọi chuyện trên thiên hạ được các anh hào bàn luận như người trong cuộc. Vui thì có, nhưng thu lại rất ít.

Đã bao lâu bạn chưa ngồi café một mình?
Nếu đã quá vội vã trong nhịp sống hiện đại của Sài Gòn, hãy một lần dừng lại, chọn một góc café yêu thích, một ly espresso đậm đặc và theo dõi mọi thứ xung quanh.. Hình như Sài Gòn làm ta cuốn theo cuộc sống nhộn nhịp quá rồi, hình như làm ta bận rộn quá rồi, và hình như, ta cũng vô tình quá rồi...
Chậm một tý thôi, sẽ thấy những điều mình chưa bao giờ được thấy.

 

Café một mình thường bị xem là những người cô đơn, không có bạn và vô vị trong cuộc sống. Cũng đúng, họ cảm thấy cô đơn giữa dòng người quen thuộc, có bè nhưng không có bạn. Cô nàng mang tên “cuộc sống “ rất đỏng đảnh, thích nói lời gian dối nhưng cũng làm mê mệt biết bao chàng trai si tình. Dẫu biết rằng cô luôn quăng cho họ những quả đắng, nhưng vẫn một lòng với cô. Họ yêu cô, mến cô, mang trong lòng niềm tin chưa bao giờ tắt, hi vọng một ngày sẽ được cô đáp trả xứng đáng.

Café một mình là những người muốn thưởng cho mình một ngày tận hưởng cuộc sống đúng nghĩa. Nhấm nháp một ly café, một mùi vị thơm lừng, có chút đắng, chút ngọt, chút lâng lâng. Bản nhạc ta nghe hàng trăm lần ở nhà, thuộc từng câu từng chữ nay trở nên xa lạ quá.
Biết bao nhiêu ý tưởng sinh ra từ những buổi café một mình này Những bản nhạc hay, những tác phẩm văn học ưu tú có khi cũng ra đời từ những buổi cà phê một mình. Giữa những tiếng cười nói quyện với hương cà phê với mức độ vừa phải, cũng là liều thuốc kích thích cảm xúc và lý trí để tạo ra những sản phẩm sáng tạo tuyệt vời.

Cũng có những người, thích cà phê một mình, bởi nhiều cảm xúc được dịp trào dâng khi bản thân dừng lại, nghe, nhìn và hiểu. Nhìn dòng xe vội vã trên đường. Nhìn những cặp đôi ngồi cạnh nhau không dám mở lời, mặt e thẹn nhắn tin cho nhau bằng điện thoại. Nhìn anh chàng văn phòng đã chán ngấy khung cảnh ngột ngạt, muốn tìm cho mình một luồng gió mới để hoàn tất nốt công việc cuối tuần. Ngồi cà phê một mình bỗng dưng thấy bản thân mình trầm xuống, nhìn những người hối hả ngoài kia rồi tự tìm hình dáng mình trong đó, à thì ra mình đã bận rộn như thế, vội vã như thế, và hình như mình cũng đánh rơi điều gì mất rồi?!

 

Hãy lắng nghe âm thanh, lời ca, tiếng nói, hơi thở của cuộc sống. Chú tâm vào một sự việc, sẽ thấy ý nghĩa của nó. Từng sự vật, hiện tượng như muốn thì thầm điều gì. Đôi khi người ta đến quán cà phê không phải để uống mà để tìm một điều gì đó mà người ta nghĩ là đã mất.

Lá đang ngân nga bài ca hi vọng
Gió đang du dương một khúc trữ tình.
Tôi là ai giữa muôn người vạn vật.
Xin một lần, hãy để gió cuốn đi. 
Minh Phúc

Bài viết cùng loại

Bình luận