VÌ CHÚNG TA KHÔNG PHẢI LÀ NHỮNG CỖ MÁY VÔ HỒN

Mỗi con người là một cá thể riêng biệt, có đặc điểm, tính cách khác nhau. Và trên hết, chúng ta có cảm xúc. Ngay từ khi sinh ra, những giọt nước mắt của đứa trẻ được chào đón bởi nụ cười của mọi người. Và ngược lại khi mất đi, một người có thể tự hào khi có thể mỉm cười ra đi trong những giọt nước mắt tiếc nuối của bạn bè, người thân xung quanh.
Chúng ta là những động vật cấp cao, qua đó hỉ nộ ái ố được khắc họa rõ hơn bao giờ hết.
Những cảm xúc cơ bản được mô tả bởi nhà nhân chủng học Paul Eckman năm 1970 là tức giận, sợ hãi, ngạc nhiên, ghê tởm, vui và buồn. Theo thời gian, danh sách các cảm xúc cơ bản càng ngày càng được bổ sung thêm nhiều, chúng được định hình trên ý tưởng rằng cảm xúc con người mang tính phổ quát. Khái niệm này cho thấy rằng ở bất cứ nền văn hóa nào, bất kỳ cá nhân nào khi gặp phải tình huống bị đấm vào mũi thì sẽ đều có trải nghiệm một cảm xúc gọi là sự giận dữ.
Vậy thì cảm xúc có thực sự cần thiết không?
Bạn đã bao giờ tham quan một cơ sở nhà máy sản xuất quy mô lớn, nơi hàng trăm cánh tay máy làm việc một cách chăm chỉ, nhưng vô hồn. Ngày qua ngày, những cỗ máy ấy lặp lại đúng một động tác, thực hiện đúng một quy trình mà không có bất kì cảm xúc nào đặt vào trong. Những cỗ máy ấy chưa bao giờ được dạy cách nói chuyện, cách đặt câu hỏi, cách thể hiện tình cảm của mình vào những thứ xung quanh. Điều duy nhất chúng còn tồn tại là để phục vụ người khác. Nói một cách khác tôi hay thường gọi chúng là” nô lệ máy móc”.
Nhưng con người không giống như thế.
Hằng ngày chúng ta có rất nhiều cảm xúc khác nhau. Sáng thức dậy cảm thấy hơi uể oải, buồn ngủ. đến chiều đi học đi làm về thì lại thấy nhẹ nhõm, vui sướng vì hoàn thành xong công việc. Có người nghĩ rằng cảm xúc là không cần thiết, họ lại muốn trở thành những cỗ máy làm việc không ngơi nghỉ, không cần tức giận khi ai chọc phá mình, không cần hạnh phúc khi được ai đó khen ngợi.
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi, tôi cảm thấy thật đáng sợ!
Hãy tưởng tượng thế giới toàn những cỗ máy vô hồn, ngày ngày đi đi lại lại, làm việc không ý thức. Sáng sớm hàng nghìn âm thanh từ những cỗ máy đó khởi động vào đúng một thời điểm. Ra đường chẳng ai dừng lại để trò chuyện. Không có một tiếng cười, không có một tiếng rao ồn ào từ những bà bán hàng ngoài chợ. Một thành phố ngập tràn mùi dầu và tiếng động cơ máy móc. Không tình yêu, không cảm xúc.
Có thể đôi lúc bạn cảm thấy chán ngán cuộc đời “đầy những mưu mô và gian kế”. Bạn muốn tìm một nơi không phải lo toan suy nghĩ, không còn phải buồn bực, không còn mệt mỏi.

Nhưng bạn ơi, không có cảm xúc tiêu cực, cảm xúc tích cực chẳng bao giờ sinh ra.

Không có buồn chán sẽ không bao giờ có hạnh phúc.
Không có những ngày làm việc mệt mỏi, sẽ không có những ngày nghỉ tuyệt vời.
Không có nỗi đau, không thấu hiểu được người khác.  
Không có chia tay, mãi mãi chẳng bao giờ trân trọng những gì mình đang có.

Vì thế, hãy trân trọng những cảm xúc của mình.

Đi qua những ngày mưa, bạn sẽ yêu hơn những ngày nắng.
Hãy chăm chỉ làm việc, cuối tuần sẽ là những ngày tuyệt vời hơn bao giờ hết.
Hãy trân trọng nỗi đau, chúng sẽ giúp bạn trưởng thành hơn.
Chia tay không phải là chấm hết, mà là bắt đầu một cuộc sống mới.
 
Chúc bạn luôn cảm nhận được giá trị cuộc sống.
 
Minh Phúc

Bài viết cùng loại

Bình luận