Mùa Vu Lan nghĩ về những người mẹ không có hoa hồng trên áo.

>>Sài Gòn và những bình trà đá miễn phí 

Họ những người mẹ nghèo, một thân một mình bươn chải kiếm sống. Mỗi khi đêm về những bộn bề lại ùa đến khiến tim học rướn máu. Nhưng sớm mai thức dậy họ lại là những người phụ nữ mạnh mẽ.

Hôm ấy một đêm trăng sáng và lạnh buốt, những bạn trẻ tình nguyên chở nhau trên những chiếc xe máy mang theo những bao đồ cồng kềnh ở phía sau. Điểm đầu tiên đặt chân là một khu nhà ở tạm tại thành phố Hà Nội. Con đường ngoằn ngoèo toàn gạch vỡ, vôi vữa và cả những đồ phế liệu chắn lối. Đèn đường mờ dần thì trăng trên đầu lại càng sáng. Một lúc sau họ nhìn thấy những mái lều lúp xúp trong đêm. Trăng khuya sương ướt mũ len, lạnh như cắt da, cắt thịt. “Xóm” lều im phắc say ngủ. Họ tắt máy xe, gõ cửa một túp lều, sau vài phút thì điện bật sáng, một phụ nữ quấn chăn hé cửa thò đầu ra: “Hỏi gì đấy?” - Khi trình bày đầy đủ thì cô ấy mở cửa cho vào.

Căn lều có 4 giường nhưng thực chất là lấy bốn tấm ván ghép lại, không nệm cũng không màn. Những con người quấn lấy bất cứ thứ gì có thể giữ ấm cho mình, nhìn xa giống như những chiếc kén, trông buồn thảm, cô đơn và lạnh lẽo. Người phụ nữ mời các bạn ngồi lên tấm phản lạnh ngắt rồi đi lay gọi mấy người khác dậy.

Mấy bạn tình nguyện vô cùng ngạc nhiên khi thấy trong này toàn là phụ nữ. Các bạn thắc mắc: “Mấy cô toàn là phụ nữ sống ở đây không sợ cướp à?”. Mấy cô cười bảo” trong đây có gì mà cướp hả con. Mà bên cạnh là lều của các bác, cứ la lên là các bác chạy qua mà.”

Ánh đèn vàng mờ mờ đủ để các bạn tình nguyện nhìn rõ khuôn mặt già nua, khắc khổ của họ. Cuộc trò chuyện trở nên râm ran. Lúc đầu mấy cô còn e dè, nhưng sau đó các cô thoải mái hơn cũng trải lòng hơn mà kể về cuộc đời của chính mình.


 

Lễ Vu Lan( Internet)

 
Người lớn nhất trong đó cũng đã 77 tuổi, quê cụ ở Thanh Hóa. Chồng cụ mất sớm, một mình cụ phải nuôi 4 đứa con với thau trứng gà, trứng vịt. Gia cảnh khó khăn không đứa nào học xong cấp 3, cuối cùng cũng phải bươn chải mưu sinh vất vả giống mẹ. Cách đây 10 năm, đứa lớn đi làm hồ bị tai nạn lao động qua đời. Nhà thầu có lo đám tang và bồi thường cho nhà cụ mấy triệu. Bà cụ thấy người ta cũng tử tế nên thôi, mà cho dù có kiện thì biết kiện với ai. Hai cô con gái bà cũng đi lấy chồng xa, nhà cửa cũng không khắm khá gì. Còn đứa con út thì bị Down, cụ đành phải gửi cho họ hàng chăm giúp. Một mình bà phải lang bạc khắp nơi mưu sinh.

Khổ nhất là những lúc cụ bị kẻ cướp giật mất tiền, cụ chỉ biết nghẹn ngao trong nước mắt: “ Sao bọn nó không tha cho người nghèo khổ như bà.”

Ngày lễ Vu Lan đến gần nhưng không phải người mẹ nào trên thế gian này cũng sẽ được con cái cài lên áo một bông hoa hồng đỏ thắm. Cứ nhớ vè hình ảnh những người mẹ lang thang trên phố, lòng bất giác se lại. Chỉ mong những người con của họ, hãy nhớ rằng, bất kể đêm hay ngày, mưa hay nắng, an toàn hay hiểm nguy,… người mẹ luôn làm tất cả, thậm chí hi sinh cả bản thân để nuôi nấng, che chở cho những đứa con của mình.

 >>Trung thu của ngày xưa.
 
Tịnh Yên( theo saostar)
 
 

 

Bài viết cùng loại

Bình luận