NIỀM TIN
Cách đây vài năm, một giáo viên phổ thông được thuê để dạy riêng cho những học sinh phải nằm viện. Nhiệm vụ của cô là kèm cặp cho các em khỏi mất bài, để có thể theo kịp các bạn khi xuất viện
Ngày nọ, một cú điện thoại giao việc gọi tới. Như thường lệ, cô ghi lại tên học sinh, đỉa chỉ bệnh viện, số phòng và nghe giáo viên đầu dây bên kia dặn dò:
- Hiện lớp chúng tôi đang học bài Danh từ và Trạng từ. Tôi rất biết ơn nếu cô kèm em làm hết bài tập về nhà để đừng bị bỏ xa quáMãi tới lúc đứng trước cửa phòng cậu bé, cô giáo mới biết em thuộc khoa phỏng của bệnh viện. Không ai báo trước cho cô biết điều gì đang chờ mình đằng sau cách cửa đóng im ỉm, chỉ thấy người ta bắt cô phải mặc áo choàng và đội mũ kín mít để phòng tránh vi trùng. Y tá còn dặn cô đừng chạm vào người hay giường của bệnh nhân, chỉ được đứng gần và nói chuyện qua chiếc mặt nạ. Chuẩn bị xong xuôi, cuối cùng cô hít một hơi thật sâu rồi hồi hộp bước vào. Toàn thân cậu bé lở loét khủng khiếp, lộ vẻ đau đớn thảm khốc. Cô giáo kinh sợ đến nỗi không thốt nên lời nhưng đã quá muộn để quay lại và bỏ chạy, cố gắng mãi cô mới mấp máy được vài lời:
- Cô là giáo viên biệt phái của bệnh viện, cô giáo của em nhờ cô tới giúp em học bài Danh từ và Trạng từ
Cô cảm tưởng như hôm đó là một trong những buổi dạy tệ nhất trong đời mình
Sáng hôm sau cô quay lại. Một chị y tá hỏi:
- Cô đã làm gì với cậu vé tội nghiệp đó vậy ?
Rồi không kịp để cô thanh minh hay xin lỗi, chị tuôn luôn một tràng
- Cô không hiểu hết đâu, chúng tôi đang lo sốt vó lên vì cậu bé, nhưng sau buổi học hôm qua thì thái độ của em thay đổi hoàn toàn. Em đã chịu tuân theo sự chữa trị của bác sĩ, không nổi loạn nữa và có vẻ muốn sống
Sau này chính cậu bé ấy giải thích rằng trước khi gặp cô giáo cậu đã tuyệt vọng ghê gớm, chỉ ước được chết thôi. Với những giọt nước mắt sung sướng nhạt nhòa trên má, cậu bé bị phỏng nặng đến nỗi mất hết cả nghị lực ấy lý giải như thế này:
- Có bao giờ người ta phái cô giáo dạy Danh từ và Trạng từ cho một cậu bé đang hấp hối đâu, phải không nào?
Cô cảm tưởng như hôm đó là một trong những buổi dạy tệ nhất trong đời mình
Sáng hôm sau cô quay lại. Một chị y tá hỏi:
- Cô đã làm gì với cậu vé tội nghiệp đó vậy ?
Rồi không kịp để cô thanh minh hay xin lỗi, chị tuôn luôn một tràng
- Cô không hiểu hết đâu, chúng tôi đang lo sốt vó lên vì cậu bé, nhưng sau buổi học hôm qua thì thái độ của em thay đổi hoàn toàn. Em đã chịu tuân theo sự chữa trị của bác sĩ, không nổi loạn nữa và có vẻ muốn sống
Sau này chính cậu bé ấy giải thích rằng trước khi gặp cô giáo cậu đã tuyệt vọng ghê gớm, chỉ ước được chết thôi. Với những giọt nước mắt sung sướng nhạt nhòa trên má, cậu bé bị phỏng nặng đến nỗi mất hết cả nghị lực ấy lý giải như thế này:
- Có bao giờ người ta phái cô giáo dạy Danh từ và Trạng từ cho một cậu bé đang hấp hối đâu, phải không nào?
Hy vọng là cội nguồn của niềm tin
(Cyrus Augustus Bartol)
Theo Hạt giống tâm hồn
Bài viết cùng loại
- Yêu thương cha mẹ nhiều hơn
- Phương pháp luyện tập để có giọng nói hay
- 20 điều bạn nên thực hiện trước khi quá muộn
- Những việc phải làm khi cuộc sống của bạn trở nên rối loạn
- Người khóc nhiều có tinh thần mạnh mẽ hơn
- 7 cách để trau dồi khả năng học hỏi
- Tiếng cười khiến bạn làm việc tốt hơn
- Viết ra những ý tưởng có thể giúp bạn trở nên thông minh hơn
- Học cách từ chối người khác
- Xây dựng thói quen học tập