Yêu thầm lặng.

Yêu thầm lặng chả phải tình yêu cao thượng, cũng không phải tình yêu ngốc nghếch, cũng chả phải tình yêu ích kỉ. Mà nó là tổ hợp của ba thứ đó vừa cao thượng, vừa ngốc lại vừa ích kỉ.

Yêu thầm lặng là một kiểu yêu cao thượng vì bản thân chỉ biết âm thầm hi sinh cho người đó, chỉ biết đờ mặt ra nhìn người ta có một nửa, nhìn người ta hạnh phúc rồi tự nhủ “ ừ người ta hạnh phúc là được “. Có mấy ai yêu mà có thể chấp nhận được người mình yêu đi bên cạnh người khác chỉ có người yêu thầm lặng mà thôi.

Yêu thầm lặng là ngu ngốc ? Ờ thì cũng đúng. Ngốc là vì khóa chặt cửa trái tim mình với những người xung quanh mà cứ loay hoay mở cửa trái tim của một người mà mình vốn không có chìa khóa.  

 
 

Yêu thầm lặng là một việc làm ngốc nghếch ( Nguồn: tainhacmp3 )
 
Yêu thầm lặng là một cách ích kỉ. Cũng đúng luôn. Ích kỉ là khi khổng khi không tức giận vì người ta đi với người khác dù mình với người ta có là gì đâu. Đúng là ích kỉ mà ích kỉ với bản thân.

Yêu lặng thầm nó khổ vậy đó thế nhưng thiên hạ lại cứ đổ xô nhau yêu kiếu như vậy. Chỉ đơn giản tận sâu trong cái khổ đó cũng có những niềm vui nho nhỏ mà không phải ai cũng biết được. Đó là niềm vui khi được ngắm nhìn người ta từ xa, khi nhìn thấy người ta cười dù chả phải cười với mình, là vui khi vô tình bắt găp ánh mắt người đó nhìn mình dù không biết họ vô tình hay cố ý, là vui khi người đó hỏi han dù chỉ là một việc chẳng đâu vào đâu.

 

Yêu thầm lặng chỉ cần nhìn người ta từ xa cũng đã thấy vui (Nguồn: tin.tuyensinh247)
 
Vậy yêu thầm lặng một người có đau không ? Đau chứ. Ai mà chả hi vọng tình yêu của mình được đáp lại. Thế nhưng cái cảm giác vừa vui vừa đau lẫn lộn đó lại là một phần hương vị độc đáo của cuộc sống mà bất kì ai chúng ta cũng có thể trải qua một lần.

Chính vì thế có thể nói chuyện yêu thầm lặng cũng là một dạng tự ngược nhưng lại là tự ngược trong tình nguyện.
Theo Guu
 

Bài viết cùng loại

Bình luận